Chuồng gà vừa mới xây xong, Tô Diệp bắt đầu khuyên nhủ Mã Căn Sinh cấp ra một ngọn núi, chuyên dùng để nuôi dưỡng bầy gà, bầy vịt.
Trước kia, ở trong thôn có nuôi gà nuôi vịt thì đều là mỗi gia đình tự nuôi vài con, từ trước đến nay chưa có tiền lệ cử ra cả một nhóm người để chuyên nuôi dưỡng chúng. Lần này bầy gà con thực sự quá nhỏ bé, mỗi con đều rất trân quý, tách ra nuôi dưỡng nhất định sẽ chết, Mã Căn Sinh mới đồng ý tạm thời cho chúng vào một chỗ cùng nuôi dưỡng. Đợi đến lúc bầy gà lớn thêm chút nữa thì vẫn phải phân ra cho các hộ gia đình tự nuôi dưỡng.
Chuồng nuôi gà trên đỉnh núi, vậy không phải là thành chỗ nuôi gà luôn à? Lão bí thư nhìn chằm chằm vào Tô Diệp, tuy rằng ông ta già rồi, mắt cũng nhìn mờ mờ, nhưng trong lòng ông ta không có hồ đồ. Trong lòng Mã Căn Sinh cũng dần dần nổi lên một mảnh sóng to gió lớn.
“Cô giáo Tô, ý của em là gì thế?
Hai người im lặng thật lâu, Tô Diệp uống một hớp trà rồi chậm chạp lên tiếng: “Đúng thế, ý của em là thế đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây