Trước đây cô ấy cũng từng nghe các thanh niên trí thức kể về cuộc sống khi xuống nông thôn: nhóm thanh niên trí thức đến Tây Bắc sống trong hầm trú ẩn, ngủ trên giường đất, mười mấy người ngủ thành một đoàn, ban đêm muốn xoay người cũng khó; thanh niên trí thức đến Tân Cương ngày nào cũng ngủ lều trại, đông lạnh đến run cầm cập, ngày nào cũng ăn cục đông lạnh, đến vùng hoang dã phương Bắc kia thì càng thảm hại hơn, phải gánh vác trọng trách khai hoang, bọn họ không chỉ phải chịu đói, mà còn phải làm những công việc nhà nông nặng như núi.
Nhưng không ngờ rằng, Tô Diệp bọn họ lại ở trong nhà mới, tường được trát cẩn thận lại một lớp, được dùng cả chậu rửa mặt, chén men, ấm đun nước, phòng rộng thoáng kín gió, bước vào rất ấm áp, ấm vào tận trong lòng.
Tô Diệp lập tức bưng tới một đĩa bánh ngô, mỉm cười đưa cho bọn họ.
“Các cô ăn lót bụng trước đi, tối nay tôi bảo Lưu Cương làm đồ ăn ngon cho các cô.
Đối với người vừa mới trải qua một trận phong trần mệt mỏi mà nói, bánh ngô này đã là một mỹ vị, bánh mới hấp vẫn còn hơi nước, mềm mịn, da mặt bóng loáng, trước khi xuống nông thôn, Hà Mai Mai đã gặm bánh bao đen rất nhiều ngày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây