Tô Diệp để bút xuống, hít sâu một cái: "Oa, thật là thơm! Tay nghề của Lưu Cương thực sự là càng ngày càng tốt rồi, sau này mở quán cơm nhất định có thể nuôi sống chính mình."
Lưu Cương xấu hổ cười cười: "Em không muốn mở quán cơm, em muốn làm nông dân, làm nông dân giống như thầy Nguyễn vậy, có thể trồng được lương thực sản lượng cao."
Nguyễn Nho Lương cười hòa ái: "Vậy sau này phải cố gắng nhiều hơn! Không được lười biếng, phải lên giường sớm, làm việc phải cẩn thận, phải chăm chỉ học tập."
Vào mùa đông rét nhất trong năm, mọi người sẽ đốt một chậu củi ở trong ký túc xá để sưởi ấm.
Tô Diệp đã đi dạy ở trường tiểu học trong thôn từ sáng sớm, Mã Căn Sinh nhờ cô để ý đến hai đứa trẻ trong lớp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây