Mọi người nhìn Lưu Cương bằng ánh mắt rực lửa, nhìn hạt gạo dẻo trong suốt chảy ra từ chiếc túi thô, nhìn Lưu Cương nắm một nắm gạo trắng như tuyết trong lòng bàn tay thô ráp sẫm màu, lúc này nước miếng của họ cũng ứa ra.
Cơm chưa nấu cũng đã thơm rồi!
Những ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt ấy như bị đóng đinh vào hạt gạo, không dời ra chỗ khác được. Bây giờ dù có mỹ nữ đi ngang qua cũng không khiến họ rời mắt khỏi đống gạo.
Lý Minh nuốt nước miếng tràn ra trong miệng: "Tôi đề nghị, chúng ta hãy để dành túi lương thực này đi!"
Những người khác đều rất tán thành, Lâm Viên nói: "Lý Minh nói đúng, không thể ăn uống như trước đây, lần này gặp vận may nên mới mua được gạo, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây