Cố Hướng Tiền dừng lại, đi tới trước mặt những sinh viên này, nghiêm túc nói: "Đừng tùy tiện đánh giá người mà mọi người không quen biết, theo tôi được biết, sinh viên Tô Diệp mà mọi người vừa nhắc đến đang đi lên núi xuống nông thôn để xây dựng quê hương tổ quốc."
Tô Diệp vội vàng kéo Cố Hướng Tiền chạy trối chết, đi khá xa mới nói với anh: "Anh đang tranh cãi với họ làm cái gì? Em xác thực rất ‘không biết cố gắng’."
Cô trêu chọc nói.
Cố Hướng Tiền nhìn chằm chằm vào Tô Diệp nghiêm túc nói: "Anh tin chắc chắn là em không phải là người như vậy. Trong mắt anh, Tô Diệp luôn là một đồng chí có suy nghĩ tích cực, luôn hướng về phía trước, em muốn đi đến những nơi đó nhất định là có lý do của mình. Anh mong đợi ở đó em sẽ tạo nên những thành tích vĩ đại, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng cho em, ở vùng nông thôn vật chất thiếu thốn lao động khó khăn, anh sẽ không bao giờ cho phép những người khác chửi bới bôi nhọ em."
Tô Diệp đã rất xúc động khi nghe được lời này, cô không ngờ Cố Hướng Tiền lại nghĩ như vậy. Món ăn ở quê dù có ngon đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật thì đó vẫn là vùng nông thôn, huống chi là vùng nông thôn những năm 1960. Trong thôn không có điện, ban đêm có duỗi tay ra đến năm ngón tay cũng không nhìn thấy, tình huống này mấy ai có thể chịu nổi được? Tô Diệp vì đấu tranh cho lý tưởng cao cả của mình nên mới có thể chịu đựng được những điều đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây