“Tháng trước đồng chí Cố Hướng Tiền vội vàng vận chuyển mấy bao lương thực về nông thôn cho cô ấy. Thế mà cô ấy không lại muốn có một người chồng tốt như vậy, ngay cả nhà cũng không muốn lại chạy lên núi! Tôi thấy đồng chí Cố Hướng Tiền chăm sóc cũng mệt rồi, cô ấy lại còn trì hoãn người ta.
“Chỗ đó nghèo đến mức vắt không ra dầu. Cô con gái nhà họ Trương ở nông thôn, đến Tết về nhà trông vừa đen lại vừa gầy, bây giờ suốt ngày viết thư xin cha mẹ chuyển về, anh thấy có khổ không?
Hà Mai Mai đang xếp hàng lấy cơm, nghe vậy chọc vào lưng họ, nghiêm mặt dạy dỗ: “Việc lên núi hay xuống nông thôn là do chủ tịch kêu gọi, Tô Diệp đi trợ giúp vùng núi, hưởng ứng quốc gia mà lại gọi là ngu ngốc? Tôi sẽ báo lời của các người với cấp trên! Nhất Trung vẫn giữ chức vụ của cô ấy, tốt hơn rất nhiều so với nhiều người.
Diêu Xuân Vũ có nghe nói chuyện Tô Diệp về nông thôn dạy học, nhưng không nghĩ tới việc Tô Diệp sẽ tới thôn trên núi.
Đó là một nơi nghèo khó có tiếng, sau khi cải cách mở cửa vẫn còn sống dở chết dở, những thôn khác đang trên đường phát đạt, nhưng thôn Thượng Câu vẫn nghèo, Diêu Xuân Vũ biết rõ thôn này toàn những kẻ ngoan cố, ngu dốt, lười biếng, cả ngày nhàn rỗi, đã quá muộn để những họ thoát khỏi hố lửa, Tô Diệp lại cố tình chui đầu vào đó, cái chỗ đó thì có tương lai tốt đẹp gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây