Mã Căn Sinh bị cãi vã làm cho đau đầu, trong lòng biết nếu cuộc cãi vã cứ tiếp diễn như thế này đến trời sẽ tối vẫn không thể làm rõ ràng mọi chuyện.
Anh ấy hít sâu một hơi, nhếch miệng cười nói thẳng: “Việc tốt này cậu không cần? Không cần thì giao cho đại đội một chúng tôi. Hai mẫu ruộng đều gần ký túc xá thanh niên trí thức, thuận tiện cho nhóm trẻ xử lý mới giao công việc này cho các cậu. Tôi lấy hai mảnh đất dưới chân núi đại đội một chúng ta giao cho họ.
Biểu cảm trên mặt các thành viên toàn xã tỏ vẻ “mày lừa tao, hai mảnh đất lãng phí giao cho người khác lại còn là một chuyện tốt?
Mã Căn Sinh nói một cách sinh động: “Cậu không biết cô giáo Tô này tuyệt vời như thế nào. Cô ấy làm mọi việc đều suôn sẻ, người khác nói rằng cô ấy là một cô bé may mắn trăm năm hiếm gặp. Khi tôi đến đại viện của họ đã nghe được rất nhiều điều về cô ấy, cô ấy không đem theo cần câu mà vẫn bắt được một xô cá, thỏ rừng ngoan ngoãn va vào gót chân cô ấy, gà rừng nhảy vào vòng tay cô ấy, vịt rừng chạy theo cô ấy. Các cậu nghĩ kỹ đi thôn chúng ta gặp được cô ấy, làm gì có chuyện gì không thuận tiện? Cô ấy bây giờ muốn trồng khoai lang, có nghĩa việc trồng khoai lang chắc chắn là một chuyện tốt lớn, chúng ta có thể không trồng theo cô ấy sao?
Người của đại đội một nghe xong sững sờ, những người già trong thôn đều tin chuyện này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây