Ở một mức độ nào đó, ba Dương thực sự dựa vào sự may mắn của Tô Diệp, nếu không nhờ cô kéo Vu Phúc Đạt xuống ngựa thì ba Dương cho dù làm việc trong nhà máy cho đến khi già cũng sẽ không được giám đốc Lục đánh giá cao, bằng cấp của ông ấy còn lâu mới đạt được yêu cầu của phó giám đốc. Tuy nhiên, việc Vu Phúc Đạt tham nhũng, nhận hối lộ, có phong cách làm việc đồi bại, tập hợp nhân viên của mình để chống lại giám đốc Lục, khi giám đốc Lục lâm vào hoàn cảnh khốn đốn, trải qua cay đắng cuộc đời, nhìn rõ được lòng người, ông ấy đã hiểu rằng học lực không đại diện được năng lực.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian đó, ba Dương luôn chạy tới chạy lui giúp đỡ cô giáo Tô, ba Dương cần cù tận tâm bất ngờ lọt vào mắt xanh của giám đốc Lục.
Ba Dương và mẹ Dương đặc biệt biết ơn Tô Diệp vì điều này, cô giáo Diệp nói rằng Dương Tuyết nên học cấp 3 thì tốt hơn, cô ấy có thể tiếp tục học lên đại học. Một người có tầm nhìn xa như cô giáo Diệp đã nói như vậy rồi vậy thì việc tiếp tục cho con đi học cấp 3 là đúng đắn.
Dù sao thì cái thời này sinh viên đại học là sự tồn tại hiếm có, tất nhiên có thì rất tốt, nhưng đối với một gia đình mà nói, lợi ích kinh tế mà nó có thể tạo ra còn kém xa so với một học sinh trường trung cấp chuyên nghiệp.
Mẹ Dương tự hào nói: “Cô giáo Tô nói rằng Tiểu Tuyết của chúng ta có thể vào đại học, vì vậy chúng ta chỉ trông chờ vào gia đình có thể cung cấp một sinh viên đại học thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây