Hai thím như mới ở trong mơ tỉnh dậy, đứng dậy chào tạm biệt với Tô Diệp.
Sau khi mấy người đi xuống lầu khu tập thể, một thím nhìn chằm chằm vào hộp trà mà Diêu Xuân Vũ xách trên tay, trong lòng bực bội: “Thảo nào cô ấy muốn bán lá trà, một bữa cơm ăn một con gà, không kiếm tiền thì làm sao mà chi trả nổi cái dạng chi tiêu như này?
Diêu Xuân Vũ lắc đầu: “Đừng có suy đoán người ta như vậy, gà mái không phải là của đồng hương tặng sao?
Một cái ý nghĩ chậm rãi nảy sinh ra từ trong đầu hai người kia, cho dù gà mái là quà tặng đi, những sữa bột, trứng gà, mạch nha, bánh kẹo dù sao cũng không nên tặng, có đúng không?
Diêu Xuân Vũ bất giác lắc đầu, nói: “Thật may hôm nay tôi đến đây một chuyến, nếu không thì sẽ không uống được loại trà ngon như vậy, sáu tệ cho một hộp trà cũng rất xứng đáng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây