Mà nói đến chuyện này, ai ai cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Đỗ Quốc Cường để con gái tiếp quản công việc của mình?
Không ngờ, thật sự không ngờ!
Đỗ Quốc Cường, ông ta mới có ba mươi tám tuổi thôi đấy!
Người ta năm mươi tuổi vẫn còn miệt mài cống hiến, vậy mà ông ta ba mươi tám đã nhường chỗ cho con gái. Ai mà nghĩ ra nổi? Trong mắt nhiều người, nếu có người ở nhà lo chuyện nội trợ thì cũng phải là con gái chứ, chứ không phải là đàn ông như Đỗ Quốc Cường!
Nhưng ông ta cứ nhất quyết như vậy!
Ai quen biết Đỗ Quốc Cường cũng đều không nói nên lời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng là kiểu chuyện mà Đỗ Quốc Cường có thể làm. Bởi vì ông ta chính là một kẻ kỳ lạ có một không hai!
Nói về thành phố này, có lẽ ông ta cũng được xem là một nhân vật có tiếng. Ừm… là một người đàn ông ăn “cơm mềm” mà vẫn luôn tự tin, vui vẻ và tự hào nhất từ trước đến nay.
(Ăn cơm mềm: Chỉ đàn ông sống dựa vào phụ nữ.)
Nhưng tạm không bàn đến Đỗ Quốc Cường nữa. Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Đỗ Quyên.
Sáng sớm, cô đã thay bộ cảnh phục. Vì để vào ngành công an, cô quyết tâm cắt phăng đi mái tóc tết dài óng ả của mình, giờ chỉ còn kiểu tóc ngắn gọn gàng.
Lúc cắt tóc, cô đã tiếc đến phát khóc. Nhưng sau đó, đem lọn tóc dài bán được một đồng hai hào, cô liền mua nửa con gà về hầm khoai tây…
Húp một ngụm nước canh, ngon quá!
Thế là chẳng còn thấy tiếc nữa!
Đỗ Quyên rất có gen di truyền.
Mẹ cô cao lớn, xương to, nhưng nhan sắc không mấy nổi bật.
Bố cô đẹp trai, nhưng lại không cao, người gầy gò.
Kết quả, cô thừa hưởng chiều cao của mẹ, nhưng gương mặt lại giống bố.
Cô gái cao ráo, mặc bộ cảnh phục ngay ngắn, đôi mắt đen long lanh, làn da trắng trẻo, tràn đầy sức sống.
Cả nhà cùng nhau xuống tầng. Trên đường gặp hàng xóm láng giềng đi làm, ai cũng chào hỏi.
“Chà, hôm nay Tiểu Đỗ Quyên đi làm rồi hả? Nhìn xem, bộ cảnh phục này mặc lên thật đẹp quá!”
“Đỗ Quyên ơi, tiếc thật đấy, bím tóc dài đen nhánh của cháu giờ không còn nữa. Nhưng mà tóc ngắn cũng đẹp, người xinh thì kiểu gì cũng xinh cả! Cố gắng làm việc tốt nhé!”
“Lão Đỗ này, rốt cuộc anh nghĩ gì thế? Con gái anh vừa mới tốt nghiệp mà anh đã bắt nó đi làm rồi? Tôi nói này, anh lúc nào cũng hành động bốc đồng, không chịu suy nghĩ lâu dài gì cả. Nếu cứ chờ thêm chút nữa, không chừng nhà anh sẽ có đến bốn công nhân luôn đấy!”
“Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.”