Phương Đông Thắng đôi tai dựng thẳng lên, ông ấy vẫn còn chưa quên, đã bao nhiêu năm qua đi như vậy rồi, những người bạn, thuộc hạ kia của Lưu Anh, ngoại trừ ông ấy và lão Tống, cũng không còn ai nữa. Cũng có lẽ là vì, người đi trà lạnh, lại cộng thêm cái họ Lâm con cháu của rùa biết đối nhân xử thế, mấy năm nay leo được lên cao, trước khi sự tình chưa được kết luận, ai cũng không tình nguyện đắc tội ông ấy, quan trọng hơn là vì những lợi ích mà sau khi Lâm Thành Lương thăng chức đã hứa hẹn với bọn họ, tối hôm nay nói không chừng còn có người tới nhà của bí thư Lý, cầu tình với ông ấy dưới danh nghĩa của chị Lưu và bọn trẻ.
Vì thế việc này, nhất định phải mau chóng đưa ra kết luận, không thể kéo dài về sau thêm nữa, cho dù một ngày cũng không được, những người này liên hợp lại với nhau, dựa vào việc tuổi tác lớn mượn chuyện hai đứa trẻ khóc lóc một trận, đẩy chuyện này về phía Trần Mỹ Như, lại bắt Lâm Thành Lương và Trần Mỹ Như ly hôn, viết một đơn bảo chứng gì đó, nắm chặt hai đứa bé trong tay, bí thư Lý không nhất định sẽ chịu đựng nổi, đến lúc đó Tô Mai có gả đi hay không cũng đều lưỡng nan.
Trong lòng suy tính, Phương Đông Thăng đứng dậy tự động xin đi giết giặc nói: “Trần Mỹ Như giao cho tôi đi, tôi đảm bảo ngay trong đêm sẽ đem nội tình bên trong của bà ta phơi bày rõ ràng ra.
Khóe mắt của bí thư Lý hơi co rụt lại: “Sự việc lần này ông không thể nhúng tay vào.
Phương Đông Thăng có thể nghĩ tới, hai lão hồ ly như bí thư Lý và Tống Quốc Hồng làm sao có thể không nghĩ tới được chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây