Khóe môi Tô Duệ khẽ cong lên, sau đó bi thương nói: “Kiến Nghiệp hy sinh rồi, tôi sợ ba không chịu được, dự định hai ngày nữa sẽ mang theo bọn trẻ qua ở một khoảng thời gian, ở bên cạnh bồi ông ấy cho tốt.
“Lần trước tôi qua đó, bảo mẫu nói rằng không nhận ra tôi là ai, không cho vào nhà, lần này tôi gọi điện thoại tới là để bảo dì nói với bà ta một tiếng, đừng có mắt mù tai điếc nữa. Trước đấy lần đầu tôi đến nhà, không biết cũng coi như là bình thường, thế nhưng đến thêm mấy lần vẫn không cho vào, suýt chút nữa thì tôi phải đi tìm ủy ban khu phố, hỏi thăm mấy người bác mà trước đây ba mẹ tôi đã cứu cứu trước đây xem, có phải Hoa thành có tập tục gì không, sau khi ba chồng tái hôn, không cho phép con trai con dâu cùng với cháu trai của vợ trước vào nhà nữa à?
Nói xong, không để cho đối phương có cơ hội trả lời câu nào: “cạch một tiếng liền ngắt điện thoại.
Trong đầu Trần Mỹ Như vang lên ù ù, giống như thể là có hàng trăm con ong mật nhỏ đang bay lượn bên tai, toàn bộ đều là “qua ở vài hôm: “tìm ủy ban khu phố: “hỏi mấy người bác.
“Lão Lâm, lão Lâm… Trần Mỹ Như lẩm bẩm trong miệng quay đi quay lại quanh cái bàn mấy vòng, sau đó hoảng loạn nhấc điện thoại lên, gọi tới thành ủy: “Tôi tìm lão Lâm, mau, gọi ông ấy tới…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây