Gương mặt kia quá mức quen thuộc, tuy rằng tuổi của anh ta hiện tại đã lớn, toàn thân mệt mỏi, phong sương đầy trên gương mặt lởm chởm vết sẹo, thế nhưng Tiểu Hắc Đản cũng biết được, là anh ta, chính là anh ta.
Cặp mắt với đôi con ngươi đầy sắc bén ấy, cậu làm sao có thể nhận sai được, lúc cậu nhận mật danh “Camellia” ấy, tổ trưởng Chử bèn cười mắng cậu hai mắt như sói, quá mức sắc bén, không sợ dọa phó tổ trưởng khóc hu hu hay sao.
Tiểu Hắc Đản lấy lại bình tĩnh, cậu phủi phủi lớp tro bụi trên bàn tay mình, rồi lại đặt tay lên trên bề mặt thiên thạch.
“Oanh.”
Vô số điểm sáng hiện lên, ý thức của cậu hệt như xuyên qua một hàng rào, đi theo một “chính mình” khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây