Ông Cố vỗ vỗ tay anh, cười nói: “Ai mà chẳng có thời điểm thanh xuân manh động.” Thời dân quốc khi ấy, sao có thể so sánh với hiện tại.
Sắc mặt Triệu Khác hơi trầm xuống: “Chỗ chúng ta ở là đại viện quân khu.” Tiểu Du Nhi vừa mới từ đoàn văn công đi ra liền nông nổi như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, là phong thái của đoàn văn công như thế, hay là phong cách học tập của trường đại học như thế?
Đây không phải là bôi nhọ đoàn văn công và trường học sao?
“Vậy lúc này cũng không thể nổi giận.” Ông Cố thì thầm: “Có Điềm Điềm ở đây.” Con gái da mặt mỏng, không chịu được quá hai câu nói.
“Bà nội Tần, dì Tô… Anh tư, anh năm.” Điềm Điềm ngượng ngùng rút tay ra khỏi tay Tiểu Du Nhi, lần lượt chào hỏi từng người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây