Ý cười trong mắt ông Cố tầng tầng lớp lớp tràn ra: “Chỉ tặng cho ba mẹ con bọn họ, thật ra có vẻ là ta hơi bất công. Cứ như vậy đi, hôm nay ai đến giúp đỡ đều có phần. Ông Uông, Tiểu Trà mỗi người một trăm, những người còn lại mỗi người hai trăm.”
Mười mấy năm đi theo Tiểu Mai sống, lương hưu cũng không tiêu xài bao nhiêu, đã tiết kiệm được một số tiền không nhỏ, hôm nay vui vẻ coi như phân phát cho con cháu đi. Ông Cố vui vẻ nghĩ, nhưng sắc mặt mọi người đều thay đổi, ước gì quay ngược thời gian, bọn họ cũng giúp làm chuyện gì đó.
“Được rồi, lấy đồ rồi giải tán đi, giày vò cả nửa ngày, ta cũng mệt rồi.” Không đợi Tô Mai từ chối, ông Cố đã khoát tay áo được bà Trà dìu ra khỏi thư phòng vào phòng ngủ nằm xuống.
Chú Uông có chìa khóa nhà kho, còn bà Trà phụ trách trông coi tài chính của ông Cố, đợi dàn xếp ổn định cho ông Cố xong hai người lấy đồ ra chia.
Tô Mai thực sự không muốn, bất động sản đồ cổ hiện tại không đắt, mấy năm nay cô đã tích trữ được rất nhiều phần thưởng vũ khí, có gì mà không thể tự mình mua a. Ngược lại, thật phiền phức khi nhận lấy những thứ này, tất cả đàn bà tiểu bối không chăm lo cho gia đình đều đỏ mắt vì ghen tị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây