Tô Duệ cõng Triệu Du, bưng bát nước, lấy viên thuốc đi tới, nghe tiếng nói: "Chờ chân cậu bé tốt lắm, ném cậu bé vào trại lính huấn cậu bé một thời gian, cái gì cũng quen thôi."
"Đây, uống thuốc."
"Không phải cháu chê. Triệu Cẩn ngượng ngùng nhận lấy bát và thuốc, nhìn Tô Duệ nói: “Cô, cháu chỉ có hơi giật mình."
"Ừ. Tô Duệ gật đầu: “Uống thuốc đi."
"Oa!" Tiểu Hắc Đản ở bên kia bình phong la lớn: “Cái giường này thật là mềm!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây