Triệu Khác bị cậu làm cho đau đầu, nhấn cậu nằm xuống đống chăn.
Xe trượt tuyết đến gần thị trấn, xa xa nơi lối vào bỗng xuất hiện một người tuyết, hai cha con đến gần mới hoảng hồn: "Tiểu Mai!"
"Mẹ…" Tiểu Hắc Đản vừa lên tiếng, mắt liền đỏ hoe, không đợi xe dừng lại mà chao đảo lao xuống, bò về phía trước: "Mẹ…"
Tô Mai rũ tuyết trên người, chống gậy trúc trong tay xuống đất trượt đến, đưa tay ra ôm Tiểu Hắc Đản cõng lên lưng, ván trượt lướt qua xe trượt tuyết đã đi được nửa con dốc, cõng Tiểu Hắc Đản lao thẳng về nhà không ngoảnh đầu lại.
Triệu Khác lúng túng sờ sờ mũi, trước khi đi không nói cho cô biết, sợ cô sẽ chịu khổ, giờ thì tốt rồi, chẳng biết cô ấy đã đứng dưới tuyết bao lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây