Tay của Trương Ninh đang sửa lại mép chăn hơi dừng lại, cúi thấp đầu xuống.
Vương Tuấn than nhẹ một tiếng buông chén muỗng xuống, duỗi tay bế con gái rượu lên đặt ngồi ở trên đầu gối của mình, nắm lấy tay của mẹ và vợ: “Đừng nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy, người một nhà bình yên là quan trọng nhất.
“Cốc cốc...
Mấy người giật mình, đồng thời nhìn về phía cửa gỗ màu vàng nhạt.
“Là tôi. Mạnh Tử Hành đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng cái ấm sành: “Hiệu trưởng Thái hầm một nồi canh gà, cô ấy mang thai nên ban đêm không thể đi đường núi, cho nên bảo tôi mang đến, mau cầm chén.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây