Phương Đông Thăng ngồi xổm trên mặt đất xoa nắn một hồi cho Tiểu Du, giúp cậu ta khôi phục lại tuần hoàn máu của tay chân: “Nào, bác đỡ cháu đứng lên đi một chút.
Tiểu Du cắn răng chịu đựng cẳng chân tê mỏi đau đớn, run rẩy mà đứng lên: “Ông Phương, đây là chỗ nào vậy?
“Phòng ngủ nhà ông. Phương Đông Thăng đỡ cậu bé thúc giục nói: “Đừng có dừng lại, đi lại đi, mau chóng làm máu cho lưu thông.
Tê nhức đau đớn từng cơn đánh úp lại, làm cho da đầu của cậu bé cũng tê dại đi, Tiểu Du khó chịu đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống dưới.
Phương Đông Thăng nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn còn trắng hơn mấy cô gái nhỏ của thằng bé, nghĩ lại ba của anh ấy đã sớm đi vào quân đội, trong lòng liền không dễ chịu nói: “Sao lại giống như một cô thiếu nữ như vậy chứ, khóc cái gì? Cũng đâu phải thiếu tay thiếu chân gì đâu!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây