Mặc dù cứ cách ba đến năm tháng Tiểu Mai sẽ vẽ một bức họa gia đình và gửi chúng đi, nhưng giờ không thể gặp trực tiếp, Tần Thục Mai sao có thể không nhớ nhung được cơ chứ.
"Mẹ cháu nói đúng đấy ạ, em rất dễ thương. Bà không thể tìm thấy một đứa trẻ nào dễ thương và xinh đẹp hơn con bé ở trấn Y Ca này đâu." Tiểu Du nhướng mày, cậu mở ví lấy ra một bức chân dung trong đó: “Mẹ cháu đã vẽ nó đấy, bà nhìn đi ạ. "
Đó là một tấm hình mới dán gần đây. Cô bé có lông mày và đôi mắt thanh tú, đôi mắt trong như pha lê trông như hai quả nho tròn, miệng cười toe toét, chiếc răng sữa nhỏ trắng như tuyết lộ ra, trên cằm còn dính ít nước bọt. Nhìn tấm hình, trái tim của Tần Thục Mai như sắp tan chảy: “Mẹ cháu vẫn hẹp hòi như vậy."
Tiểu Du nghĩ đến dãy năm ngôi sao treo trên tường ở nhà, cậu mỉm cười đầy ẩn ý: "Bà ơi, có phải anh tư và anh năm của cháu đang ở Bắc Kinh không?"
Hướng đạo sinh không rõ có cơ sở đào tạo cụ thể hay không, ngoài kia cũng không ai biết, nhưng hàng năm đều hoàn thành việc tuyển mộ hướng đạo sinh tại Quân khu Bắc Kinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây