Tô Mai lo lắng, tìm người mượn mấy cái túi đựng nước bằng da, rót đầy nước nóng từng túi cho anh rồi nhét vào trong ngực.
Lần này đi cũng phải mất bốn ngày.
Mắt thấy trời đã tối mà vẫn chưa thấy người trở về, Tô Mai lo lắng đến ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đứng ở cửa trơ mũi chân nhìn ra ngoài.
“Mẹ Tiểu Du Nhi đội mũ, thắt kín khăn quàng cổ, vừa khom lưng buộc ván trượt lên chân vừa nói: “Con cầm đèn pin xuống chân núi xem thử nha.
Cậu nhóc kia đã hơn tám tuổi rồi, bởi vì quanh năm đi theo Triệu Khác huấn luyện, vóc dáng còn cao hơn những đứa nhỏ mười tuổi, trong lúc làm việc tự có chừng mực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây