Sau năm năm xa cách, Cố Đan Tuyết và Tiểu Du Nhi cảm thấy có phần xa lạ với ba người bọn họ, lúc ngồi trên bàn ăn cũng không nói chuyện nhiều lắm.
Sau khi ăn xong, mấy đứa nhỏ giúp thầy Uông dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, sợ làm ồn đến Tô Mai nên Tiểu Hắc Đản gọi Triểu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đến giúp cậu bé đẩy chiến xa ra khỏi cửa, đẩy theo sườn dốc xuống dưới chân núi.
Tiểu Du Nhi bị tụt lại phía sau, thỉnh thoảng chạy lên giúp đỡ một chút.
Cố Đan Tuyết tò mò đi theo, cô bé đứng trên đường núi nhìn xuống.
“Chị ơi, lúc nãy các chị đẩy cái gì vậy? Mạnh Tiểu Vũ chạy ra nói: “Em thấy hình như là một chiếc xe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây