“Niếp Niếp đã lớn thế này rồi, mau để cô ôm một cái nào. Nói xong, Tô Mai cởi áo khoác ngoài, mặc áo sơ mi ôm lấy cô bé.
Bà Vương: “Không cần cẩn thận thế đâu.
“Đi đường nhiều bụi lắm bà ạ. Xe quân đội không có nhiều chỗ ngồi, cả một đường trở về, Tô Mai đều ôm Tiểu Du Nhi ngồi trong thùng xe phía sau.
Đoạn đường đi từ thị trấn đến quân khu toàn là đường đất, bụi bay mịt mù, vô cùng gập ghềnh, may có Triệu Khác ngồi bên cạnh che chắn cho cô.
Trên người Tô Mai rất ấm áp, lại mang theo mùi hương của mặt trời, Niếp Niếp rất thích, nằm trong ngực người lạ cũng không sợ, ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn tò mò nhìn cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây