Lâm Niệm Doanh cười cười, nhìn Triệu Khác chỉnh lại áo và cài cúc áo cho mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Bác Hoàng của học viện hàng không từng kể rất nhiều chuyện về ba cho cậu bé nghe. Lâm Niệm Doanh xem ảnh cũng từng tưởng tưởng, nếu ba còn sống sẽ oai hùng như thế nào, đối đãi với bản thân như thế nào. Những tất cả chỉ là tưởng tượng, đều là hư huyễn không hề thực tế. Lâm Niệm Doanh lớn tới chừng này rồi nhưng ngoài chú ra, chỉ có chú Triệu là người mang tới sự quan tâm và ấm áp như người ba cho cậu bé.
Thời gian mà chú dành cho Lâm Niệm Doanh quá ngắn, tổng toàn bộ thời gian chẳng được mấy ngày. Nó sẽ nhanh chóng biến mất trong trí nhớ. Trong một năm nay, chỉ có chú Triệu là người lấp đầy từng chút một nỗi khát vọng và chờ mong về người ba trong cậu bé.
“Ba Triệu. Tiểu Hắc Đản cầm cái áo khoác trong tay và lắc lắc.
“Khi còn bé ba cũng làm quân đồng tử à?
“Ừ. Triệu Khác kéo Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh ngồi vào lòng mình, lấy chăn đắp vào lấy hai chân rồi dựa sát vào đầu giường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây