“Triệu Khác, sao chú có thể như vậy, tôi có phải là anh hai của chú không, có ai đối xử với anh mình như chú sao?
Triệu Khác vươn người đến bàn trà lấy trái táo, cắn một miếng, vừa chuẩn bị qua loa vài câu, khóe mắt liếc thấy có người bước vào từ cửa viện, vội vàng đổi ý, hàm hồ nói: “Mùa đông năm 36, chúng ta ở bên ngoài canh gác giúp bộ đội, gặp phải hai tên giặc, anh vì muốn tự bảo vệ mình mà đẩy tôi ra rồi trốn trong bụi cỏ lau, anh còn nhớ không?
Đầu óc Triệu Dần ong lên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Hôm, hôm đó tôi bị dọa sợ...
Khi đó anh ta mới bao lớn chứ, bảy tuổi, gặp giặc cầm dao nhọn, sợ đến tè trong quần, Tiểu Khác, Tiểu Khác còn biết thổi còi trong tay mình, thông báo cho bộ đội...
“Triệu Khác, thì ra chú vẫn luôn nhớ chuyện đó?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây