Tuy nhiên, ba người họ tìm đi tìm lại hai lượt, lại hỏi người ở hai bên đường của con ngõ, vẫn không tìm được Tiểu Du Nhi cùng Quách Linh, chỉ nhặt được chiếc khăn tay bị vứt ở một góc tường.
Triệu Trác ngửi thử thuốc mê trên đó, mồ hôi trên đầu lập tức chảy xuống: “Tiểu Cẩn, Niệm Huy, đi thôi, trở lại tiệm ăn nhà nước trước đã. Anh ấy lo lắng mấy đứa trẻ khác cũng sẽ xảy ra chuyện. Tuy rằng trước khi đi, anh ấy đã dặn dò bọn Ngưu Nhị, giúp đỡ trông đám trẻ, nhưng bây giờ anh ấy không tin nổi bất cứ người nào.
Triệu Cẩn cũng nghĩ tới, dắt Tiểu Hắc Đản rồi nói: “Niệm Huy, đi mau.
Tiểu Hắc Đản hất tay cậu bé ra, hít mũi ngửi bức tường cách chỗ chiếc khăn bị vứt không xa: “Có mùi hương thoang thoảng giống hệt trên chiếc khăn, còn có mùi nước tiểu.
Triệu Trác bước nhanh tới, trên tường có một chuỗi vệt nước, anh bôi một chút rồi đưa lên mũi ngửi. Là mùi nước tiểu của Tiểu Du Nhi, nhạt hơn nhiều so với mùi của người lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây