Cố Đan Tuyết vẫn luôn đưa mắt nhìn Tô Mai đi xa, tới khi không nhìn thấy người nữa thì mới bịn rịn mà nhìn sang hướng khác, cười xán lạn: "Khỏe hơn bao giờ hết ạ. Cô ơi, cháu cảm thấy cháu sống lại rồi. Hì hì, ông bác nói không sai, sang năm cháu nhất định có thể gặp được quý nhân của mình. Cháu quyết định rồi, cháu sẽ về nhà với dì Tô."
Con bé ngốc này! Ông bác của cháu thấy cháu không chịu uống thuốc, không còn ý chí sống sót nữa nên mới nói ra để lừa cháu thôi.
Đặt chén xuống, Cố Đan Tuyết trở mình xuống giường, quàng khăn quàng cổ lên, đeo găng tay rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: "Cô ơi, cô mau ra đằng trước nói với dì Tô giúp cháu, bảo dì ấy chờ cháu mười phút, cháu thu dọn hành lý xong sẽ tới."
Dứt lời, không đợi Cố Miểu ngăn cản, cô bé đã mở cửa buồng sưởi, hấp tấp chạy đi.
Cố Miểu ngồi dậy, đứng trước cánh cửa kính trong suốt, nhìn bóng dáng linh hoạt chạy như bay trong viện, ngạc nhiên. Khỏe... khỏe thật rồi đấy à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây