Mặc dù mỗi tháng hai người gửi thư qua lại liên tục, Cố Miểu vẫn kể không hết chuyện với cô, hẳn là vì đã cô đơn, bứt rứt quá lâu rồi! Trước tiên là Tô Mai đáp lại chút ấm áp này, để cô ấy thấy như bắt được ánh nắng, nhận ra rằng trừ màu đen, u ám, cuộc sống cũng có những màu sắc khác.
Nói nữa anh cả đối xử với cô không tệ, thu xếp việc ăn ở không có gì không ổn thỏa, chẳng qua dù sao cô đã sống lâu trong hoàn cảnh như vậy, một số dấu ấn trên người không thể che giấu chỉ vì thay một bộ quần áo, bọn họ xem thường cô, không thể chứa chấp cô cũng là chuyện bình thường.
"Tiểu Mai, cậu có thể ở đây bao lâu?"
"Chưa chắc nữa, sớm thì qua Nguyên Tiêu mình sẽ đi, muộn thì phải tới tháng tư tháng năm nhỉ?" Tô Mai dẫn cô ấy vào nhà, nói với mẹ chồng và chị dâu một tiếng, dẫn Cố Miểu lên lầu.
"Ngồi đi." Lầu hai có một ban công nhô ra, hôm nay ánh nắng đẹp, ngồi chỗ này phơi nắng trò chuyện rất tốt. Tô Mai ngâm ấm trà hoa quả, bưng đĩa hạt dưa quả khô: "Giữa trưa cậu ở lại ăn cơm."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây