“Liền nói bánh bao măng chua này đi, mưa vừa dừng, tôi liền cõng sọt tre, cầm xẻng vào núi, vừa đi tới nơi rồi lại là đào và đào, mất hết cả một ngày, đào hơn trăm cân, cực khổ mang về nhà, lột vỏ ngoài, cắt thành lát, sau đó phơi đi phơi lại vài lần, được đến lúc thành măng chua cũng hao mất non nửa, còn chưa kể hôm nay chúng ta đã ăn bao nhiêu đâu. Chị nói chuyện thật nhẹ nhàng, mở mồm chính là một trăm cái hiếu kính cha mẹ, tôi giơ cả hai tay tán thành, nhưng chị có thể đừng hào phóng lấy đồ của tôi không?
Tần Thục Mai vừa nghe, lập tức đau lòng nói: “Tiểu Mai à, con gầy ốm nhưng đừng cố gắng, một sọt kia cũng phải trên dưới một trăm cân, con cũng dám mang về nhà, coi chính mình là đại lực sĩ à! Mẹ biết, con không đi làm, muốn ở nhà nuôi bốn đứa con, áp lực vô cùng lớn, tuy vậy cũng không thể làm khổ chính mình như vậy được. Nuôi con thì còn có mẹ ở đây, để mẹ giúp…
“Khụ! Triệu Nho Sinh trừng mắt nhìn vợ, việc trợ cấp này, có thể lén nói trợ cấp sao, không thấy mặt con dâu đều trầm xuống rồi à.
Tịch Nam thật sự không nghĩ nhiều như vậy, trước kia trong nhà có thứ gì tốt, cô đều không cần hỏi, bà sẽ bảo chị Lý thu xếp, gói gém cho cô, hôm nay cô chẳng qua là cảm thấy bánh bao ăn ngon, chủ động xin thử. Vừa bị Tô Mai nói như thế, như là cho rằng ba mẹ cô chưa thấy qua thứ tốt, cô cùng lắm cũng không lên mặt bàn được, vô cùng tức giận, hung hăng nắm thịt trên đùi chồng mình nhéo.
Triệu Dần đau đến mức run run, cắn bánh bao hàm hồ nói: “Tiểu Nam em nhéo anh làm gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây