Vừa dứt lời, Tiểu Hắc Đản quay đầu liếc nhìn sách vở đã trở thành một đống giấy vụn và hộp bút đã bị lõm một lỗ ở trên bàn: “Biết vậy lúc nãy em đã chạy chậm chút, nhường cơ hội bị chửi lại cho các anh.
“Ha! Triệu Cẩn cười lạnh liếc nhìn cậu: “Tụi anh không chỉ giúp em nhặt sách vở mà còn ngồi làm bài chung cùng em, cuối cùng em lại nói một câu như vậy, đúng là thâm độc!
“Anh em mà. Tiểu Hắc Đản nhón chân, cố gắng vỗ vai cậu bé: “Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Chút chuyện nhỏ thôi mà, có gì đâu mà trách em.
Triệu Cẩn nghẹn lời.
Lâm Niệm Doanh cười một tiếng, sau đó giơ tay bất lực với hai người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây