Tô Triết sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng lấy tay che con gà nhỏ lại: “Oa lên gào khóc.
Quá mất mặt, hu hu… Cậu ấy không còn mặt mũi đâu mà gặp người nữa!
Triệu Khác nhanh chóng cởi áo khoác, kéo tay áo vội vàng thắt bên eo cậu ấy: “Khóc cái gì mà khóc!
Anh còn tích một bụng lửa giận này, đứa trẻ lớn như thế mà không biết nặng nhẹ sao, mới hơi giật mình tý đã lao về phía Tiểu Mai.
Tô Mai trừng mắt nhìn liếc Triệu Khác, ôm lấy Tô Triết vỗ vỗ: “Được rồi, được rồi, không khóc, mọi người đều không nhìn thấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây