Nhớ lại đoạn thời gian này, Triệu Khác không nhịn được mà bật cười: “Anh nghe xong, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, lập tức dựa theo những gì bọn họ nói, tính toán một lúc, kết quả là tính ra số lượng sơn tặc và vũ khí bọn chúng trang bị nhiều hơn so với số lượng đám người kia nói rất nhiều, lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, cũng coi như là thích khoe khoang.
Triệu Khác ngượng ngùng đưa tay sờ mũi, tiếp tục nói: “Anh tiến lên chào hỏi, sau đó lập tức ngồi xuống trước mặt họ, lên tiếng sửa lại… Em có biết không, lúc đó Mạnh Tử Hành ngốc luôn, trực tiếp mắng anh là tên điên ở đâu xông ra thế!
Trong quán cơm, người đến người đi, người ta thảo luận chuyện bí mật, chắc chắn đã đè giọng xuống rồi, không ngờ anh lại nghe được toàn bộ, còn tiến lên gây chuyện với người ta. Tô Mai tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó mà đổ mồ hôi lạnh thay Mạnh Tử Hành: “Anh ta không cầm súng chĩa vào anh là may lắm rồi.
Trong trấn nhỏ phía dưới sơn trại chắc chắn có tai mắt của bọn sơn tặc, một câu nói này của anh đã khiến đám người Mạnh Tử Hành bị bại lộ.
“Anh ta còn chưa kịp chĩa súng vào anh, bọn anh đã bị bọn sơn tặc cầm súng đuổi theo rồi. Triệu Khác cười nói: “Vì muốn lấy công chuộc tội, anh không đến chỗ quân đội mà thầy giáo đề cử, quyết định trở thành binh lính dưới tay Mạnh Tử Hành, trở thành một lính trinh sát…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây