Cậu bé nghiêm mặt lại, hạ thấp người xuống đứng tấn, đối mặt với những ánh mắt vây xem, đùa bỡn của các chiến sĩ, vô cùng ổn định.
Tư lệnh Giang tìm theo hướng âm thanh đi ra, vừa nhìn thấy liền vui vẻ nói: “Mới có tí tuổi mà đã mặt không đổi sắc, không tồi! Không tồi! Có khiếu đi làm lính.
Chỉnh ủy Tống cười nói: “Giống ba thằng bé, có chút điên rồ.
“Người ta điên rồ thì sao hả, không mất bình tĩnh! Tư lệnh Giang lườm anh ấy: “Năm đó, cũng không biết là ai, ở trên chiến trường một phát súng bắn gục một kẻ địch, trở về nôn mửa liên tục gặp ác mộng liên tiếp trong hơn mười ngày. Hừ! Lúc đó cũng chẳng qua là tới kỳ hưu chiến, nếu không với cái dáng vẻ yếu ớt kia của cậu, đến ngày thứ hai lên chiến trường không biết còn có thể trở về được nữa không nữa.
Chỉnh ủy Tống giơ tay đầu hàng xin dung thứ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Cháu chẳng qua là chỉ nói một câu thôi, thế mà lại chọc cho bác tức tới nỗi giáo huấn cho một trận như này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây