“Tô Mai. Triệu Khác cười nói: “Lần trước chuyện mà tôi nói với em, em có thể nghiêm túc xem xét thế nào. Đương nhiên, nếu như không được, hai đứa trẻ, tôi cũng sẽ giúp đỡ trải bằng đường đi, bởi vì bọn họ là con cháu của liệt sĩ, xứng đáng nhận được sự ái mộ cùng với tin tưởng của tôi.
Tô Duệ nhìn anh, bình tĩnh đứng yên một lúc, sau đó quay người đi: “Tới bách hóa Đại Lầu.
Khóe môi của Triệu Khác cong lên, sau đó vươn tay ra kéo cánh tay của cô: “Trở về bệnh viện trước đã, để bác sĩ kiểm tra giúp em xem thế nào.
Cơ thể Tô Duệ cứng đờ lại, quay người lại: “Lồng ngực của tôi bây giờ không còn đau nữa, thật đấy!
Cô thật sự cái túi thuốc trung y kia, vừa đắng vừa chua lại vừa chát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây