“Triệu Khác “cộp một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt khó nhìn như muốn đòi mạng.
Viện trường từ tầng dưới đi lên, một chân rảo bước tiến lên đi vào phòng làm việc nhìn thấy sắc mặt của anh, theo bản năng lại rụt chân trở về.
Triệu Khác nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là một mảnh vân đạm phong kinh, nhấc chân đi tới trước mặt viện trưởng, cung kính giơ tay chào ông ấy: “Viện trưởng Châu, vừa rồi đã làm phiền rồi.
Viện trưởng Châu cũng là xuất thân từ bệnh viện quân y, hai chân theo bản năng khép sát lại giơ tay chào kiểu quân đội.
“Viện trưởng Châu, bệnh của Tôn Tự Cường, ông viện trưởng chúng tôi đã nói gì với ngài chưa?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây