Triệu Khác đi tới, Tô Duệ hướng về phía sau lưng anh nhìn ngó: “Bác Tống, chú Phương đâu?
“Bọn họ có việc, đi trước rồi. Nhớ tới dáng vẻ mất mát của bọn họ trước khi rời đi, Triệu Khác chỉ đành lắc đầu, cũng không biết là ai, mặt mũi lớn như vậy? Thế mà lại có thể khiến hai người họ tới đây làm mối.
Ở bên ngoài chơi đùa một lúc, Triệu Du ngáp ngủ liên tục, Tô Duệ vỗ về dỗ một lúc, cậu bé liền ngủ gục luôn trong lòng cô.
Triệu Khác đẩy cô trở về phòng bệnh, đặt Tiểu Du xuống, rót cho cô một cốc nước: “Cô ngồi ở đây một lát, tôi đi đón Niệm Doanh, Niệm Huy, sau đó đưa mọi người trở về.
Tô Duệ kéo tay áo anh lên, nhìn đồng hồ đeo tay trên tay anh một cái, 16:36.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây