Cô bé đã mang cái dây buộc tóc mà mình thích nhất ra, lại cố ý gọi Tiểu Điềm cùng làm. Hai cô bé đi lên núi hái được thật nhiều bông hoa xinh đẹp mang về, sau đó gắn vào cái dây buộc tóc nọ, hiện giờ khuôn mặt xinh xắn đang tỏa đầy sự chờ mong giúp Liễu Tố Tố cột lên tóc của cô.
So với mấy đứa kia, món quà của Tiểu Lộ lại tương đối đặc biệt. Thằng bé ôm một món đồ được bọc bằng vải mang tới, Liễu Tố Tố mở ra mới phát hiện bên trong đều là một ít lông mao rất mềm mại. Cô duỗi tay sờ sờ mới biết ∶ "Đây là lông thỏ sao?"“Vâng ạ!" Tiểu Lộ gật gật đầu: "Mẹ, trước kia con nghe người ta nói lông thỏ có thể mang ra làm găng tay rất là ấm áp, còn thoải mái hơn cả bông. Mỗi ngày mẹ đều ra ngoài đi làm, chỉ cần mang cái này vào sẽ không còn lạnh nữa!"
Tuy hiện giờ thời tiết vẫn còn nóng, nhưng mùa đông ở nơi này cực kỳ lạnh, đặc biệt là hai tay sẽ bị lạnh cóng. Tiểu Lộ biết, mỗi khi mùa đông tới bàn tay thằng bé sẽ nứt nẻ, còn đổ máu nữa, nhóc không hy vọng mẹ sẽ bị như vậy nên đã tặng mẹ thứ này.
Nghe thằng bé nói xong, Liễu Tố Tố mới phản ứng lại, khó trách mấy ngày trước cô luôn để ý thấy Tiểu Lộ cứ một mực quanh quẩn trước lồng sắt nhốt con thỏ. Lúc đầu cô cứ tưởng thằng bé muốn tự mình thúc giục mấy con thỏ kia “mau lớn, bây giờ mới phát hiện ra, cậu nhóc làm vậy vì chuẩn bị lông thỏ cho cô.
Liễu Tố Tố nhìn những món quà nhỏ nhỏ, đơn giản nhưng vô cùng đáng yêu và đầy tâm ý trên bàn, chỉ cảm thấy đáy mắt nóng bỏng. Một khắc khi cô quyết định sẽ nuôi mấy đứa nhỏ này, ban đầu chỉ thuần túy là muốn nuôi chúng nó đến lớn, tránh xảy ra những bi kịch trong cuốn sách kia, chứ từ trước tới nay chưa bao giờ cô có suy nghĩ mình lại gặt hái được nhiều yêu thương và cảm động từ bọn chúng như lúc này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây