"Vậy anh đi nhìn sao, xem ngoài ruộng của những người đó có tốt hơn chúng ta hay không?" Bạch Tĩnh vẫn không yên tâm nói.
"Anh lấy đâu ra thời gian mà đi xem? Được rồi, em đừng nghĩ quá nhiều, tuy rằng nhà chúng ta không trang bị ống dẫn nước, nhưng vẫn tưới nước bình thường, dù kém người ta cũng chẳng kém quá nhiều?" Ngoài miệng phó đoàn trưởng Thái nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta cũng khá bồn chồn. Sáng sớm ngày hôm sau lúc hắn ta ra ngoài ruộng, thừa dịp không có ai, còn cố ý nhìn thoáng qua mảnh ruộng bên cạnh.
Nhưng thu hoạch thứ này, nếu không tập hợp tất cả rồi cân lên, chỉ nhìn bằng mắt thường như vậy, căn bản nhìn không ra sự khác nhau. Phó đoàn trưởng Thái chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình, chắc chắn không thành vấn đề đâu, chỉ là thêm một chút nước thôi mà, có tác dụng gì lớn chứ?
Nhưng mặc kệ ở mặt ngoài hắn ta giả vờ bình tĩnh đến mức nào thì ở trong lòng hắn ta vẫn có chút thấp thỏm bất an. Lúc trước đoàn trưởng Trương còn đặc biệt khuyên hắn ta nên trang bị ống dẫn nước, là hắn ta kiên quyết một mực từ chối, còn nói chắc chắn thứ này vô dụng. Nếu bây giờ mà bị vả mặt trước tất cả mọi người, thế thì bao nhiêu thể diện của hắn ta cũng bay hết sạch!
Người lo lắng không chỉ là một mình phó đoàn trưởng Thái, trên thực tế tất cả những người có trang bị hoặc là không trang bị ống dẫn nước đều vô cùng chờ mong con số tổng kết sản lượng lương thực vụ này, đặc biệt là bản thân đoàn trưởng Trương. Từ khi bắt đầu thu hoạch vụ thu, hắn chưa từng có một giấc ngủ nào ngon lành, lúc nào trong đầu cũng sợ hãi sẽ xảy ra sai lầm gì đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây