Trong cảm nhận của nhóc con này, trên thế giới không có gì chuyện gì đáng tiếc hơn là bỏ lỡ món mỹ thực của mẹ nó.
"Phải rồi, chú Hàn là quân nhân, thiên chức của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia, bảo hộ nhân dân, có đôi khi ích lợi của bản thân mình cũng có thể đặt qua một bên trước. Hiện giờ chúng ta có được những ngày hạnh phúc và bình yên như vậy, đều là vì có những quân nhân như chú Hàn đây không ngừng phấn đấu và nỗ lực để giữ gìn. Bọn họ luôn luôn vất vả, rất đáng để chúng ta kính nể. Chúng ta cứ cất bánh chưng trước, chờ tới khi chú Hàn về chúng ta lại lấy ra ăn có được không?"
Liễu Tố Tố cũng không nghĩ quá nhiều, mục đích chính khi cô nói những lời này là để mấy đứa nhỏ biết rằng, cuộc sống hiện giờ không hề dễ dàng đạt được, chúng nó phải biết quý trọng, đồng thời cũng phải biết thông cảm cho Hàn Liệt, đừng vì thấy anh thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ không có mặt ở nhà mà hờ hững hay lạnh nhạt với anh.
Nhưng lời này vừa được nói ra, ở bên kia bản thân Liễu Tố Tố cũng không chú ý tới, Hàn Tú Tú kia đang cúi mặt xuống, chớp chớp đôi lông mi.
Ngay lúc Hàn Trình gật gật đầu, nhóc con này còn đưa ra ý muốn sẽ giữ lại mỗi một loại bánh chưng cho Hàn Liệt một cái, Hàn Tú Tú đột nhiên vươn tay chọn một cái bánh chưng nhân mứt táo thoạt nhìn lớn nhất, đặt vào một cái chén đang để không ở bên cạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây