“Đây chính là con đường mà chị Anh quyên góp sao?”
Mạch Tuệ: “Vâng, cực kỳ thuận tiện, đường này vừa sửa xong, sau này vào đại đội chúng ta mua thuốc cũng không cần vòng vo, đi thẳng theo đường vào huyện là có thể tới.”
Sau khi Vương Anh rời khỏi quê hương cũng không quên đại đội, năm nhất đã dẫn theo các giáo sư tới xem dược liệu, sau lại giúp xây dựng xưởng dược của đại đội mình, sau khi tư nhân hóa, Vương Anh góp vốn chiếm 30% cổ phần của xưởng dược đại đội.
Mạch Tuệ: “Đúng rồi, đại đội chúng ta hiện tại cũng không gọi là đại đội nữa, chúng ta chính là thuộc về trấn Tây Pha.”
Ngay cả bản thân cô bé cũng quên, trước kia luôn cảm thấy cuộc sống của người trong trấn tốt, hiện tại không nghĩ tới mình cũng trở thành trấn rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây