Lúc ở huyện dầu gì vẫn có thể cùng trò chuyện với người ở quanh khu nhà, nhưng mà bây giờ ở khu tập thể, xung quanh đều là trường đại học, bà Từ khó tránh khỏi trong lòng e ngại.
Vương Anh đang chuẩn bị hôm nay thừa dịp không có lớp, về sớm dẫn bà Từ đi dạo loanh quanh một chút, nếu không cả nhà chỉ có mình bà lão không được tự do thì không thể được.
Có điều. . . Sáng sớm nay bà Từ đã đi ra ngoài, lúc trở lại thì mặt mày hớn hở.
“Buổi sáng mẹ đi ra ngoài, quen được mấy bà lão trong tòa nhà, họ nhìn thấy mẹ làm quần áo cho Đào Đào, nói rằng bà ấy nhờ mẹ may một bộ cho cháu trai bà ấy. Đợi một hồi ăn cơm xong thì mẹ sẽ đi đến hợp tác xã xem vải cùng với mấy bà ấy!”
Bà Từ cái gì cũng không biết, nhưng tay nghề bà ấy rất khéo, đặc biệt là sau khi Trình Thục Phân dạy dỗ và luyện tập, cộng thêm việc Vương Anh vẫn luôn bắt mạch cho bà ấy. Cả nhà cũng đều ăn uống no đủ nên bà ấy đã sáu mươi tuổi nhưng mắt vẫn rất sáng và không có hoa mắt gì cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây