“Mẹ biết con thi lên đại học rồi coi thường chúng ta. . .”
Bà Từ hừ một cái: “Người kiểu gì vậy chứ?!”
Đào Đào nhái theo giọng của bà nội: “Người kiểu gì vậy chớ!”
Vương Anh bị con gái chọc cười: “Con thì biết cái gì, học theo vớ vẩn.”
Trên quãng đường còn lại, không có ai quay lại tìm phiền phức nữa, nhưng mỗi lần đến tiệm cơm, sẽ có vài tiếng ồn ào của những đứa trẻ khóc từ những chiếc giường tầng xung quanh truyền tới, Vương Anh dần dần quen với điều đó rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây