Nói đến chỗ này, Vương Anh nhắc nhở: “Chúng ta tuy nói là có nhiều người, nhưng vẫn là phải chú ý an toàn. Mọi người có đi đâu thì cũng chớ đi tách nhau ra.”
Từ Sương kể cho cô nghe về những gì anh đã nhìn thấy trước đây khi lên thành phó, và nói rằng một số người đón tàu lợi dụng tốc độ chậm của tàu để nhảy vào và nhảy ra từ cửa sổ, nếu như bị mất thứ gì đó, thì đừng mong tìm lại được.
Từ Sương cũng gật đầu tán thành: “Chúng ta đều mang theo đồ ăn thức uống, đường đi phải ngồi mất một ngày một đêm, không thể mất cảnh giác được.”
Trần Đông vui tươi hớn hở tranh quả quýt của Đào Đào ăn, trong lòng ông ấy sung sướng, có học trò rồi khác hẳn, mình chỉ cần ngồi yên rồi có người khác lo, chẳng cần lo nghĩ một chút nào cả.
Lên xe lửa Đào Đào cũng chớp mắt to, ngay cả quýt cũng chỉ ăn có mấy miếng, cô bé nằm bên cửa sổ của xe lửa nhìn lên. Trong đôi mắt to tràn đầy phấn khích.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây