Một bên khác, Vương Anh và Từ Sương bàn với nhau, nói với Giang Lâm: “Vậy đi, bây giờ cô đi tìm chú cô, vừa cho người báo cảnh sát, vừa tìm phòng bảo vệ trong xưởng, nói rõ chuyện mất trẻ con, nó rõ hôm nay em cô mặc đồ gì, bảo người trong xưởng tìm giúp.”
Mùng một, xe chở khách đều ngừng, ra khỏi huyện thành cũng ít. Quan trọng nhất là chắc chắn người còn chưa đi xa.
“Nhiều người nhiều sức, bên này chúng tôi cũng giúp xem thử. Đúng rồi, người ôm trẻ con rất đáng chú ý, nhìn xem đứa trẻ có đang ngủ không. Tôi nghe nói bọn buôn người thích mớm thuốc cho đứa nhỏ rồi mới ôm đi.”
“Có người phát hiện thì tìm cảnh sát hoặc bảo vệ, đừng tự mình đối đầu.” Giang Lâm đã hoảng loạn, lúc này nghe Vương Anh nói thì gật đầu như giã tỏi, không để ý đến chuyện lục đục trước kia.
“Tôi đi ngay!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây