Nhưng do khoảng thời gian năm ngoái quá khó khăn, nhà mẹ đẻ Trương Vân không nỡ để cô ta sống như vậy nên họ mềm lòng cho cô ta hai mươi đồng. Nhưng chuyện khiến bà Hứa tức giận là Trương Vân lại trả hai mươi đồng này cho nhà mẹ đẻ, còn nói dù có phải đi đào rau dại sống qua ngày cũng không cầm một đồng tiền nào của nhà mẹ đẻ.
Bà Hứa nhìn Trương Vân với vẻ mặt phức tạp. Trong lòng bà ta gấp gáp nhưng trên mặt lại là sự yêu thương.
“Tiểu Vân này, hay là con cứ về nhà mẹ đẻ đi. Qua bao nhiêu năm rồi, Đại Bảo cũng đã lớn. Ông bà thông gia sẽ không nhẫn tâm đến mức đó đâu. Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sao có thể vẫn luôn không trở về xem cha mẹ mình được? Con lúc nào cũng phải nhớ đến ơn sinh thành và nuôi dưỡng của họ chứ!”
Đầu năm nay gặp khó khăn, mọi người đều không được giúp đỡ gì. Bà Hứa muốn Trương Vân nghĩ phương pháp kiếm tiền. Nếu không chỉ khổ cháu trai lớn của bà ta mà thôi.
Trương Vân trở nên do dự. Thật ra năm trước trả tiền lại cho nhà mẹ đẻ rồi cô ta mới thấy hối hận. Nhưng cô ta không có mặt mũi xuống nước làm hòa. Hơn nữa nếu nối lại quan hệ với nhà mẹ đẻ, không biết mấy nhà hàng xóm thấy cô ta sống không tốt sẽ nói chuyện khó nghe đến mức nào nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây