Còn cả kẹo hạt dưa, pháo, mứt hoa quả, giấy đỏ, bỏng ngô... Thứ gì cũng cần phải chuẩn bị. Bây giờ không được dán thần giữ cửa và ông táo thì ít nhất cũng phải cho dán mấy tờ câu đối chứ? Hai năm trước bọn họ bị quản lý chặt chẽ nên không thể dán, bây giờ thì không cần lo lắng về vấn đề này nữa.
Vương Anh đang có thai nên cô không dám đến những nơi quá đông người. Tuy cô thấy không có vấn đề gì nhưng Từ Sương cảm thấy cần phải cẩn thận hơn. Sau đó Từ Sương mang nửa con gà đi tìm người quản lý khu nhà là mẹ Lưu. Mẹ Lưu nhận quà cũng thấy hơi ngại. Bà ấy đã biết Từ Sương thật sự rất để ý đến vợ mình. Làm gì có nhà ai để ý phụ nữ có thai đến mức này! Giờ vợ anh mới có thai ba, bốn tháng đã thế này rồi. Sau này còn tới mức nào nữa?
Nhưng mẹ Lưu không phải người nói nhiều. Nghĩ kĩ thì hai vợ chồng trẻ này đều là công nhân, một người là đầu bếp, một người là bác sĩ. Trên họ chỉ có một mẹ già, dưới có một đứa bé còn chưa ra đời. Người nhà họ mà quan tâm quá ít thì chẳng phải đứa bé này sẽ chịu thiệt thòi sao?
Mẹ Lưu không khỏi nhớ lại ngày xưa mình có thai thằng cả vẫn đang sống trong xã hội cũ. Lúc đó cuộc sống khó khăn, bà ấy lại làm công việc sản xuất. Bà ấy làm việc đến tận khi sinh thằng cả. Bà ấy sinh thằng cả ở nhà, trên chiếc giường gần lò sưởi. Đến lúc sinh thằng hai thì bà ấy đang làm việc trong nhà máy nên được mọi người đưa vào phòng y tế của nhà máy sinh. Giờ xã hội phát triển nhanh quá.
Từ Sương mang gà đến nhờ cậy mẹ Lưu, bà ấy cũng không phụ lòng nửa con gà này. Những thứ cần xếp hàng đi mua bà ấy đều hỏi trước xem Vương Anh có cần giúp đỡ hay cầm đỡ đồ không. Vương Anh tính đi tính lại, cảm thấy cô không cần mua nhiều đồ lắm. Nhà cô chỉ có hai người nên không cần nhiều đồ ăn. Từ Sương lại được nơi làm việc chia cho thịt gà, thịt vịt. Nếu mua thì cô chỉ cần mua thêm cá là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây