“Chị không biết đấy chứ, cái anh phó đội trưởng Triệu này, thường xuyên tan tầm về khuya, hai đứa con nhà anh ta mỗi khi tan học đều tùy tiện ăn chút gì đó ở nhà ăn, sau đó về nhà chờ. Bọn nhỏ có hơi sợ người lạ, sau khi vào thành cũng không thích chơi với mấy đứa trẻ khác, luôn ru rú trong nhà.”
“Cả tầng lầu bọn tôi đều biết anh ta gà trống nuôi con vất vả, cho nên mọi người nấu cơm, ngẫu nhiên cũng gọi hai đứa nhỏ sang ăn cùng.”
“Mấy ngày trước con nhà anh ta không phải bị bệnh đấy sao? Anh ta vội vàng vào viện chăm sóc đứa lớn, đứa nhỏ không có ai trông. Tôi thấy con gái anh ta đáng yêu nên thường xuyên gặp mặt rồi cho cô bé hai viên kẹo.”
“Tôi làm vậy cũng không khác người đúng không?”
Vương Anh gật gật đầu, đúng là không khác người. Trương Na cũng không biết ân oán giữa cô và Triệu Quân, tiện tay giúp con nhà người khác một chút cũng rất là bình thường. Đừng thấy Vương Anh chưa từng ở nhà ngang bao giờ, nhưng cô cũng biết nhà ngang là như thế nào. Cuộc sống tập thể chính là như vậy, mọi nhà đều giúp đỡ lẫn nhau một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây