“Sân lớn của chúng tôi với sân lớn cách vách cùng được quản chung, người sống ở đây ít, không như cách vách hơn mười hộ sinh sống, mẹ chồng tôi là người quản sân nhỏ. Đúng rồi, cô nhớ lên phố làm thủ tục giấy nhận ngũ cốc và dầu ăn, giấy mua than cũng phải làm nữa, đợi tháng sau là có thể mua than rồi, nếu như không đủ than thì đến mùa đông sợ hai người không chịu nổi...”
Vương Anh cảm ơn đối phương: “Cảm ơn chị dâu Đường, nếu không có chị thì thật sự tôi chẳng biết gì hết. Hai người chúng tôi cả buổi sáng dọn dẹp bận quá cũng không chú ý đi chào hỏi mọi người, đợi buổi chiều tôi lại đi làm phiền chị.”
Đường Mẫn cười ha ha: “Không sao, nhà tôi có tôi và mẹ chồng không làm việc, cả ngày đều ở hết nhà này đến nhà kia thôi. Ban ngày bọn trẻ cũng đi học rồi, còn đang thấy chán nữa, cô đến vừa đúng lúc. Lúc nào tìm chúng tôi cũng được hết.”
Ấn tượng của Vương Anh với Đường Mẫn tốt vô cùng, sau khi tiễn người đi bèn chia bánh bột hấp với Từ Sương.
Nói là bánh bột hấp, bên trong còn thêm chút khoai tây thái sợi, ăn vào mềm mềm dẻo dẻo, tuy rằng là bánh hạt nhưng vẫn ngon như cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây