Một bát như vậy chỉ mất tám đồng tiền.
Khoảng thời gian cô ăn nhiều nhất là ăn liên tục trong nửa tháng. Cuối cùng cô bắt đầu phát sợ khi nhìn thấy chúng, từ đó không bao giờ đến ăn nữa.
Mãi đến năm tốt nghiệp cô mới quay lại. Chủ quán vẫn nhớ cô, bà ấy làm cho cô một bát thịt còn nhiều hơn cả mì xào...
Vương Anh vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung.
Từ Sương: “Ăn không ngon hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây