Sư phụ Mã ho khan một tiếng: “Anh nói bậy cái gì đó, ai nói tôi đi thu học trò chứ? Tôi chỉ cảm thấy người trẻ bây giờ rất ham học, dù sao thì Mặt Rỗ trong tiệm tôi cũng sắp chuyển đi rồi. Nhân tiện tôi chỉ hỏi cậu ta xem coi có muốn đến hay không thôi.”
Trên thực tế, Chu Viện Triều vừa nghe đã cảm thấy rất vui, cậu ta cũng là đầu bếp trong tiệm cơm công xã như Từ Sương. Nhưng sư phụ cậu ta lại không phải là sư phụ đứng đắn gì, chỉ là một ông cụ trước kia từng phụ nấu những bữa tiệc trong thôn.
Chu Viện Triều học vài chiêu của ông cụ, làm tới làm lui cũng chỉ làm được nhiêu đó món, tuy không biết đọc nhưng vẫn theo lớp dạy mù chữ trong xã học từng chữ cái, dần dần cũng biết được một số công thức rồi làm theo.
Ngay cả lần thi qua cấp, Chu Viện Triều cũng cảm thấy ủy khuất, sư phụ cậu ta chưa từng thi qua cấp, cũng không biết nên làm thế nào. Cậu ta bỏ ra mười đồng hỏi thăm một đầu bếp trong thành. Kết quả người nọ không hề giải thích chi tiết cho cậu ta, còn bảo cậu ta cứ bình tĩnh mà thi.
Bình tĩnh ư? Bình tĩnh đến mức chưa bao giờ thi đậu. Chu Viện Triều càng nói càng thấy mình đáng thương vô cùng, nhưng sư phụ Mã lại cảm thấy mình đã nhặt được một bảo bối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây